CHIỀU NAY MƯA TRẮNG

NGÔ VĂN CƯ

CU

CU

Bài này đã được đăng trong Thơ và được gắn thẻ . Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

32 Responses to CHIỀU NAY MƯA TRẮNG

  1. SUADX nói:

    Những câu kết tuyệt diệu

  2. MỸ LAN nói:

    Thi sĩ vốn đã có tâm hồn ” ướt át ” gặp thêm cơn mưa nữa là mù mịt bên trong lẫn bên ngoài luôn ! Hihi..
    Ấn tượng nhất là câu :
    ” Ngày trôi như khúc ca buồn ” nghe thời gian sao mang nặng nỗi niềm quá .

  3. NỊ nói:

    Hic …mưa đã buồn , đọc bài thơ nghe ” tiếng lòng ” anh Ngô Văn Cư thổn thức NỊ càng buồn , khóc còn hơn …mưa luôn ! Hic …
    Hình ảnh khói lam chiều , mùi rơm rạ , vườn rau xanh ngắt …và những cơn mưa chiều trắng xóa được viết mộc mạc nhưng gợi nhiều cảm xúc nơi người đọc . Bằng chứng là NỊ đang …khóc …huhuhu …

    • Ngô Văn Cư nói:

      @Nị
      Mưa đã ướt nhẹp trang bbxunau mà Nị còn đổ thêm nước mắt nữa thì khói chiều hổng bay lên nổi, mùi rơm rạ thành mùi bùn ngấu, vườn rau xanh ngắt thêm bầm dập đấy! *Mà hổng biết hồi nào đến giờ ai có thấy mèo bị ướt lần nào chưa? Tui thì chưa? Chăc mèo bị ướt xí lém, hén?

  4. HOÀNG HOA nói:

    Mưa thì cứ một màu trắng
    Mà lòng thay đổi sắc luôn
    Đọc bài thơ trong thinh lặng
    Mênh mang cả một trời buồn …

    • Ngô Văn Cư nói:

      @*Hoàng Hoa
      Hổng biết sao tất cả Cm sau khi đọc bài thơ đều chung một nỗi buồn! Mưa trắng mà vẫn không nhuộm được các sắc màu trong lòng HH. Híc

  5. MINH LONG nói:

    Đang đọc bài thơ ” Chiều nay mưa trắng ” thì bên ngoài trời lại đổ mưa , mưa như trút nước …Không gian trong thơ làm mình cũng chạnh lòng khi nhớ đến quê , một miền trung với những cơn mưa dầm dề người ta hay gọi là ” mưa thúi đất ” !Những nỗi niềm trong sâu thẳm hình như ” gặp mưa ” là lại ” ngọ nguậy ” làm con người trở nên bất an !!!!

  6. KIM KHÁNH nói:

    ” Chiều nay cơn mưa màu trắng
    Giữa quê …lòng chợt ngỡ ngàng ”
    Cả một bài thơ hoài niệm về những cơn mưa của buổi chiều ở quê , có lẽ tác giả đã “ly hương ” nên thơ tràn ngập tâm sự . Mưa dễ làm tâm hồn con người dấy lên nỗi buồn bất chợt !
    Hai câu cuối , KK nghĩ đó là ảo tưởng mình đang ở ” giữa quê ” phải không thi sĩ !

    • Ngô Văn Cư nói:

      @Kim Khánh
      Sống giữa quê mà vẫn ngỡ ngàng vì sự thay đổi đến chóng mặt đấy, KK à.

  7. HẰNG VY nói:

    Bài thơ có nỗi buồn man mác …Những buổi chiều mưa ở quê chỉ còn trong ký ức . Có khi về lại chốn xưa , nghe mưa mà lòng ” ngỡ ngàng ” thật anh Ngô Văn Cư nhỉ ?

    • Ngô Văn Cư nói:

      @Hằng Vy
      Sống ở quê. Nhưng làng quê đã thay đổi…Giọt mưa cũng trở thành ký ức, khi giọt mưa cũng phải chen chúc giữa những bức tường bê tông và nền xi măng…

  8. humichi nói:

    Thật tình đọc bài Chiều Nay Mưa Trắng mới bắt đầu nghĩ đến mưa màu gì? Vậy là bấy lâu nay mưa như vô hình, giờ này trời cũng đang mưa, ngoái nhìn cửa sổ cố tìm xem mưa màu gì, nhưng cũng chẳng thể nhận ra. Chỉ thấy gió rì rào, tiếng mưa cũng rì rào, bầu trời xám xịt, mây như lang thang về đâu. Lẽ nào mưa buồn và hoài niệm đến thế. Ngước mặt ra ngoài ban công từng hạt mưa vào tay mát lạnh. Tỉnh cả người hiểu ra rằng cũng chỉ đôi lúc mà thôi. Lòng người cũng thế,phút lặng người, phút giao mùa bất chợt lại nhớ những ngày xưa.

    • Ngô Văn Cư nói:

      @humichi
      Ông Tố Hữu viết rằng ” Nỗi niềm chi rứa Huế ơi/ Mà mưa xối xả trắng trời Thừa Thiên”. Đấy mưa cũng có màu đấy chứ; đâu chỉ có âm thanh… Vâng, đôi lúc chợt hoài niệm.

  9. THANH MAI nói:

    “Nhìn mưa mà nghe trống vắng.”
    Chớ xưa nay ai nói mưa xum vầy đâu hỡ anh Cư. Đọc bài thơ mà buồn như cánh chuồn mắc mưa anh à ! hic hic

    • Ngô Văn Cư nói:

      @*Thanh Mai
      Thường mưa không làm gì được thì các thành viên trong gia đình tập trung đúc bánh xèo ,rang bắp, nấu đậu phụng… sum họp lắm chứ! Vì thế mà trống vắng thì buồn như… cánh chuồn mắc mưa! Phải hông? Hức hức hức…

  10. TÂY THI nói:

    Mưa đen báo trước mùa giông tố. Mưa trắng ra hiệu xuân đang về…Phải không nhà thơ ! Lời ru trong thơ nghe thật chứa chan nỗi niềm. Hay lắm thầy NVC.

    • Ngô Văn Cư nói:

      @*Tây Thi
      Chỉ cần khen “hay lắm thầy NVC” là được rồi còn hỏi han làm chi cho khó trả lời vậy?
      (cười)

  11. HỒ HẠNH NGỘ nói:

    Tiếng ai ru hời ứ nghẹn
    Ngày trôi như khúc ca buồn
    —————————–
    Dòng thơ đưa ta tìm về dĩ vãng, tui khoái hai câu thơ này !

    • Ngô Văn Cư nói:

      @*Hồ Hạnh Ngộ
      Tui cũng thích! Và còn thích thêm 10 câu còn lại nữa kìa… (cười)
      Dẫu sao người đọc thích bao nhiêu thì người viết mừng bấy nhiêu.
      Thân

  12. Su Thỏ nói:

    Mưa trắng trời đông cho em dài thêm áo
    Hoa cải vàng rụng xuống bước chân em.
    Đọc bài thơ của tác giả, mình liên tưởng cảnh trời mưa dập vùi vườn cải, ngồi trong nhà ngó ra cửa sổ bắt gặp ánh mắt ai.
    Buồn chi lạ!

    • Ngô Văn Cư nói:

      @Su Thỏ
      Cũng bởi thấy mưa và nghe giọng ru buồn mới nên nỗi… Với lại, tất cả đã đổi, còn mình thì… chưa! Nếu gặp ánh mắt ai thì đỡ biết mấy! Híc.

  13. LYLY nói:

    Thơ buồn, cảnh buồn, lòng chẳng thấy vui chút nào. Hu hu.

    • Ngô Văn Cư nói:

      @LyLy
      Thi hào Nguyễn Du đã nói ” Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!” rồi mà. Có khi lòng không vui nên thấy cảnh cũng buồn đó! (Ráng cười để hở mười cái răng!)

  14. NOBITA nói:

    Trời đã sang Xuân – đừng có gào mưa thét gió về cho “Lòng chùng như dấu chấm than ” ướt át làng xóm không đi Trẩy Hội được nghen ông Thầy! hà..hà

    • Ngô Văn Cư nói:

      @Nobita
      Ở cái xứ chỉ có ấm và hanh khô nên quên mất một vùng đất ướt rượt và lạnh cả nửa năm… Hãy nhớ mang áo mưa nhen.

  15. Tám Xóm Chùa nói:

    Nghe nói An Lão là quê của thầy Cư, giáp với Tây Sơn quê tôi, nên đọc bài thơ của Cư về quê cũ của thầy tôi mường tượng quê tôi cũng giống thế. Đã nhiều lần tôi cũng thấy ” Giữa quê…bất chợt ngỡ ngàng”, quê mình mà ngỡ xa lạ vì vật đổi sao dời, dẫu biết rằng sự quê mình đã thay đổi ngày càng tốt hơn, đẹp hơn.

    Quê hương đối với người ly hương lứa tuổi tôi và Cư khi trở về thường là hoài niệm một thời đã xa với sân đất, mái rạ, bếp lửa hồng cuối đông…

    Tứ những cảm xúc khi đọc thơ của Cư, tôi xin “nói theo” mấy khổ thơ con cóc như vầy.

    “Trên nền sân trắng xi-măng”
    Tìm đâu thấy mảng rêu xanh nhung mềm
    Thuở đó em đến thăm
    Anh dặn
    “Đi khéo kẻo trợt nhé em”

    Em về rồi
    Dấu chân em để lại
    Trên lớp rêu xanh mềm như nhung còn đấy

    Nằm võng đong đưa
    trong ngôi nhà cổ trưa hè hanh nóng
    Thảng thốt nghe tiếng chim cu gáy
    Tiếng chim côi cút ngày xưa
    Những trưa hè mẹ đong đua nhịp võng
    Giọng ru hời của mẹ ầu ơ…
    và tiếng cúc…cu…chim gáy đọt tre

    Mẹ mất lầu rồi
    Ta đã thành người có tuổi
    Mà tiếng chim cu vẫn côi cút không thôi.

    TXC

    • Ngô Văn Cư nói:

      @Tám Xóm Chùa
      Hình như anh có một truyện ngắn mà hai dấu chân in trên nền xi măng để thành chứng chỉ kết hôn? Nay, trong phút ngẫu hứng, anh lại cho dấu chân in trên nền… rêu! Tậu thiệt… Tui thương cái tiếng chim cu côi cút của anh quá!* Há há há

  16. HoàngNgọc Xuân nói:

    Cơn mưa màu trắng đổ rồi
    nghe khúc ca thấy lòng tôi ướt mèn
    Vừa mở mắt ra đã thấy mưa rồi. chẳng đi được đâu nữa .buồn thiu

    • Ngô Văn Cư nói:

      @Hoàng Ngọc Xuân
      Gặp mưa chẳng được đi đâu
      Thì nên gầy độ cho “rầu” “buồn thiu”
      Miền Trung còn lạnh hiu hiu…

Gửi phản hồi cho Ngô Văn Cư Hủy trả lời