LÊN CƠN GHEN

TẢN VĂN

          Chiều nay … khi cơn gió tạt qua, giật tung rèm cửa… roàn roạt âm thanh. Anh ngồi im trong office và ngắm những chiếc ghế đệm xanh mềm mại … trống trải. Lòng buồn đến kỳ lạ. Muốn nói gì đó. Muốn suy nghĩ về một điều gì đó. Muốn làm một việc gì đó. Nhưng những dự định cứ như nhát chém, rời rạc, dăm bủa … chẳng có gì xích xéo vào nhau. Nàng nhắn tin. Ừ ! Nàng chẳng bao giờ cho anh có lấy một khoảng trống riêng tư nào … để vẫn vơ. Để lãng nhách. Nhàm nhảm … Khi anh sắp rơi vào khoảng trống đời anh là nàng khiến anh bận rộn, lo lắng cho nàng.

          Anh dường như quên mất anh. Chỉ có nàng. Chỉ biết nàng. Chỉ yêu nàng. Anh nhiều lần căm ghét … muốn thét lên… nhưng rồi lại gục xuống bờ ngực nàng … Đôi khi cũng thích làm khuôn mặt giận dữ với nàng … mà lại mềm mại sắc thanh. Anh … yếu đuối quá. Cứ không nỡ rời xa nàng … Nàng giục dã … Anh xếp láp…. Tắt máy lạnh … Tắt đèn …. Vội vội vàng vàng trở về … Ăn cùng nàng bữa tối, uống cùng nàng ly nước.

        Ngồi bên nàng, nắm tay nàng, đùa với nàng dăm ba câu chuyện … chẳng có gì to tát …. rồi thi thoảng hôn nàng . Đêm thanh bình. Anh giật mình … chưa kịp …Đêm trôi vụt vờ. Anh ngơ ngác nhìn nàng … Bịn rịn thời gian.

                                                             * * *                                                            Ngày mới quen nhau. Nàng hay nhắc về người yêu cũ cho anh nghe. Anh lặng im, đôi khi phân tích cho nàng nghe khía cạnh đàn ông trong hành xử ở người yêu cũ của nàng. Nàng lặng nghe. Lời tan như sương mỏng sớm thu. Hân hoan là lạ. Qua câu chuyện nàng kể, anh biết người đó có yêu nàng. Nhưng không nhiều bằng tình yêu của nàng. Bởi thi thoảng, khi lòng người trống trải…người ấy mới tìm đến với nàng. Không phải để yêu thương nàng hơn, không phải để kết nối với nàng… mà để sự yếu đuối cô đơn trong lòng một gã con trai đã và đang trống vắng được khỏa lấp. Anh hiểu lòng một gã đàn ông… Bởi anh đã đi qua quãng đường của nàng và cả quãng đường của người ấy.

      Anh thấm thật chậm, thật sâu những mãng tình trăm vị. Mảnh khảnh đời yêu. Anh nhìn nàng rất lâu… Nét hoan hỉ của nàng khi kể về những lần gặp gỡ ngắn ngủi giữa nàng và người yêu cũ khiến anh đau lòng. Anh thương nàng, anh giận nàng, anh căm ghét nàng, anh bất lực với nàng. Nếu anh là cha em, anh sẽ… Nếu anh là anh hai của em, anh sẽ… Nếu anh là bạn em, anh sẽ… Nếu anh là… Anh muốn thốt ra những lời ấy. Nhưng khuôn mặt nàng sẽ ra sao nếu mây mưa vần vũ khóe mi … Anh ngắm nàng lặng câm. Giấu điều dối trá tận sâu hồn mình. Tự anh cào cấu, tự anh dày vò, tự anh đớn đau …

          Chuyện của nàng rũ vào anh. Run rẫy anh. Xao xuyến anh. Anh chỉ chực muốn ôm nàng vào lòng, vuốt ve âu yếm… như muốn bù đắp những thiệt thòi của nàng trong mối tình đầu hờ hững. Thứ tình mà ở tuổi 23 nàng đã cho là say đắm nhất, nồng nàn nhất, giá trị nhất… Hơn cả những hạnh phúc thực sự trên con đường nàng chưa từng đi đến. Anh tự nắm lấy bàn tay mình. Thì thầm “Em lúc nào cũng dịu dàng trong trái tim anh”…. nàng vẫn hồn nhiên không hay biết, vẫn kể anh nghe chuyện người yêu cũ. Mà anh chỉ muốn bóp chết hình ảnh anh ta trong trái tim nàng. Và nếu có thể… anh ước mình đủ sức mạnh để làm cho tất cả những gì liên quan đến anh ta phọt ra khỏi đầu óc nàng. Trả lại cho anh một nàng tinh khôi, trọn vẹn. Anh ao ước… được gục trên ngực nàng. Run rẫy gấp gáp, cứng cọng âm thanh : ” Anh yêu em “.

      Có những đêm lao xao lạo xạo. Anh trăn trở gì mà cục cựa giấc sâu. Nghiêng bên phải, là đêm. Nghiêng bên trái cũng là đêm. Anh bực anh, ngồi tựa hẳn vào thành giường. Đêm bủa vây lấy anh. Anh nhớ ! Em ư ? Anh nhớ em ư ? Anh tự hỏi lòng mình, rồi lặng im nghe ngóng. Ngoài kia, tiếng tàu đêm xập xình rít lên những âm thanh dồn dập và mắt anh quầng tối mà nhớ thương vẫn chẳng hồi âm.

         Em ạ, lẽ nào con tim anh đã chai sạn, vô cảm với tình ? Im lặng. Im lặng. Im lặng nữa đi. Đêm đồng tình im ắng. Anh nghe rất khẻ, trái tim mình đập. Điệu vũ hoang mùa, cô đơn chằng chịt. Thoi thóp đớn đau. Giá mà em còn ở đây ? Để băng bó lại vết thương lòng em đã vô tình tạo vết. Để anh không phải gồng mình chống chọi. Nỗi vò võ ngày dài. Em ạ, em biết không ? Anh đã viết … Hàng trăm, hàng vạn, hàng ngàn, hàng triệu chữ …. “Hận “…

          Vậy mà khi nghĩ về em trái tim anh vẫn mềm lại một cách vô thường. Giá như em biết, trái tim anh vẫn luôn trống … như nhà xưa vẫn luôn mở cửa, đợi một bàn chân quen, đợi một giọng cười em trong trẻo. Trở về. Đợi mong. Anh úp mặt vào đêm. Thở dài như mộng tỉnh cơn mơ khúc khuỷu. Xung quanh anh đêm đặc kín đến nghèn nghẹt.

Quay bên phải, là tường. Quay bên trái cũng là tường. Ngồi bật dậy, vẫn tường. Nằm ngửa ra, cũng là tường.

Em ơi !

VŨ HẠ

Bài này đã được đăng trong Văn và được gắn thẻ . Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

48 Responses to LÊN CƠN GHEN

  1. Trần Quốc Tiến nói:

    Nhờ Vũ hạ nhắn với *anh* đừng lên cơn ghen nữa mà là chuyển sang ghen chuyên nghiệp luôn hiiiiiiiiiiii
    Cố gắng viết tiếp nghen Vũ Hạ .Chúc bạn thành công !!!

  2. Tám Xóm Chùa nói:

    Nói nhỏ nhau nghe nè!

    Tám tui vừa được ác-mìn tiết lộ rằng thì là Vũ Hạ la nữ chứ không phải nam, là trẻ chứ không già (U 30 có lẽ), rằng thì là tác giả có mặt trong hội nghị bàn tròn lẩu dê quán 79, rằng thì là…những thông tin khác chưa được phép công bố.

    Vậy mà bút hiệu cứ như là con trai, suýt chút nữa mang “vạ…h…”. Con gái mà nhập vai con trai thế mới tài.

    Đến đây xin được phép không nói nhỏ nữa: cố gắng góp mặt thường xuyên nhe Vũ Hạ. Ai ăn hiếp cậu để tớ xử cho.

    TXC

  3. MỸ LAN nói:

    Nấng mưs là bịnh của trời
    Ghen tương là bịnh của anh yêu nàng. Hihi

  4. NỊ nói:

    Tản văn viết rất dễ thương .
    Nói về GHEN thì GHEN cũng thuộc diện không phân biệt tuổi tác , giới tính . Ai cũng có thể trở thành nạn nhân của sự ghen tuông do chính mình hay do người khác đem lại !Hihi…Phải vậy không Vũ Hạ ?
    Người ta hay nói ” có yêu mới ghen ” , không yêu thì hổng muốn dòm mặt nữa thì làm gì có chuyện ghen !!! Chính xác luôn !
    Lần đầu tiên được đọc bài của Vũ Hạ , tác giả thể hiện những dằn vặt , xáo trộn nội tâm của nhân vật nam bằng lối viết nhẹ nhàng nhưng cảm xúc bộc lộ mãnh liệt . Hay lắm !
    NỊ cũng đồng ý như Nẫu Xóm Cũ với tản văn này nếu Vũ Hạ khai thác thêm một số chi tiết sẽ sinh động và chuyển sang thành truyện ngắn thì tuyệt vời .

  5. MINH LONG nói:

    Một tản văn được viết rất hay ! Những cảm xúc của cơn ghen cũng mãnh liệt không kém gì lúc diễn tả cảm xúc khi yêu .
    Câu văn nhẹ nhàng nhưng người đọc lại thấy rõ những cơn sóng ngầm, âm ỉ nhưng có sức ” tàn phá ” tâm hồn !
    Dù sao ” ghen ” cũng là điều chứng minh ” ta rất yêu người ” ! Hihi

  6. NOBITA nói:
      ((((((((((((((((((((LOA ((( LOA ((( LOA (((((((((((((((((((
      >>>>>>>TIN SỐT DẺO<>TIN SỐT DẺO<<<<<

    >>> CHÀO ĐÓN <> TÁC GIẢ <> THỨ IOO <> ĐẾN VỚI TRANG NHÀ <<<
    =========================================================

    Tác phẩm LÊN CƠN GHEN của VŨ HẠ hôm nay mang hai con số 99 tuyệt đẹp rồi mai kia ai sẽ là tác giả thứ 100 ? Một con số đầy may mắn.
    Và để nhận lấy giải thưởng tương ứng với con số đầy may mắn bằng tờ 100 dollar dưới đây.

    Mời các bạn còm sĩ lâu nay, hãy nhanh tay vắt óc, sáng tác và trở thành tác giả thứ 100 mà giựt tấm vé này cộng thêm một chầu " lẫu dê vú nướng" tại đại bản doanh HAI LỄ . Uống xả ga, nhậu xả láng, sáng dìa sớm.

    Trân trọng kính mời … Mại dô … Mại dô … Các bạn nhé !!!

  7. Giấc Thu nói:

    Mà GT công nhận lười đọc văn, nhưng văn của Vũ Hạ cũng được cái ngắn và dễ đọc ^_^

  8. Nẫu Xóm Cũ nói:

    Gom ý của những bạn “bình” trước va lời giới thiệu của bbxn, tôi nghĩ Vũ Hạ đã thành công truyền tải nỗi lòng của anh chàng trong truyện: Ghen thầm, ghen ngược,…cho dầu cô nàng có vẻ không yêu anh nhiều như anh yêu cô nàng . Vì với sự tế nhị tối thiểu không ai lại đi nhắc mối tình cũ, người tình cũ với người đang yêu mình. Thế mà, chính vì sự tréo ngoe ấy lại đặc tả được tính cách của nàng và sự nghịch lý trong tình yêu.

    Giá như tác giả chi tiết hơn thông qua những đối thoại, ứng xử giữa hai người để làm rõ hơn tính cách của cô nàng và thêm một số thông tin về mối tình cũ và người yêu cũ của nàng thì “tản văn” nầy sẽ thành một truyện ngắn. Đó lá cách mà nhà văn nổi tiếng Ý Alberto Moravia thường sử dụng với nhân vật chính là “tôi”, chẳng hạn trong truyện ” Kẻ thừa hành” ( bản dịch Tiếng Việt có trên internet), trong đó “tôi” như một kẻ thụ động trong các mối quan hệ, trong những hoàn cảnh khác nhau, thụ động đến độ đánh mất mình ( A. Moravia chuyên viết về sự vong thân). Nhân vật “tôi” của VH cũng thế, anh ta thụ động trong mối quan hệ với “nàng”, và có lẽ cả trong tình yêu, chỉ biết ghen thầm và cô đơn trong bóng đêm và giữa những bức tường.

    Tôi nghĩ với văn phong lạ ( các bạn khác đã trích dẫn) và khả năng đào xới các ngóc ngách nội tâm, VH có thể sáng tác những truyện ngắn hay mà không cần những cốt truyện gay cấn, lắc léo – chỉ cần một chút bột có thể gột nên hồ.

    Rất vui được đọc văn của anh. Cảm ơn.
    NXC

  9. NGUYỄN HÙNG nói:

    Đoạn kết thúc nghe cô đơn qua !
    Con người thường hay có những mâu thuẫn trong khi yêu . Ai ai cũng đã từng đi qua một lần yêu , đọc bài này thấy có mình ẩn hiện trong đó . Hihi
    Viết lãng mạn , thơ mộng và cũng khắc khoải lắm .

  10. TƯỜNG VY nói:

    Có yêu thì mới có ghen . Đó là trạng thái ” bất ổn ” của những người không có niềm tin vào đối tượng của mình ! Hihi …
    Ghen tuông giết chết tình yêu ! Ai cũng biết , vậy mà khi yêu không ai có thể không ghen !Thông cảm cho nhân vật chàng điều này nha bà con .
    Tác giả diễn tả thời gian , không gian và những mâu thuẫn trong lòng nhân vật rất hay !

  11. Giấc Thu nói:

    Người đăng ko hiểu người viết

  12. BÍCH HẰNG nói:

    Yêu mà ghen ngầm ghen ngấm như thế này là yêu dữ lắm đó , yêu đến độ ghen với quá khứ thì coi chừng tình yêu sợ quá thăng thiên luôn Vũ Hạ ơi !
    Bài viết với giọng văn hay , đầy xáo trộn nội tâm .

  13. TÂY THI nói:

    “Đêm thanh bình. Anh giật mình … chưa kịp …Đêm trôi vụt vờ. Anh ngơ ngác nhìn nàng … Bịn rịn thời gian.”
    Tác giả V.H diễn đạt đoạn văn này hay quá !

  14. THÀNH NHÂN nói:

    Ui chu cha! Ghen bóng ghen gió, ghen ngược kiểu dzậy mà sống chung nhà dễ bị ” Cầu gia đạo ” qué !

  15. THANH MAI nói:

    Quay bên phải, là tường. Quay bên trái cũng là tường. Ngồi bật dậy, vẫn tường. Nằm ngửa ra, cũng là tường.
    —————–
    Ghen quá làm con mắt tối mù, dễ sinh ra nhiều hệ luỵ. Thiệt tội nghiệp cho những ai mắc phải loại hội chứng này! Hiiiiiiiiii.

  16. Cumi nói:

    99, hai con chín nút, vừa HAY vừa HÊN nhe. Chúc mừng tác giả.

    Tui cũng từng iu như thế, cũng có một “bà” giúng giúng như thế và đêm đêm cũng nằm chèo queo như thế…nên khi đọc Lên Cơn Ghen thấm hết biết luôn.

    Cảm ơn tác giả.

  17. bbxunau nói:

    >>>>>>>>>>> ChÀo MừNg >>>* V * Ũ* <> *H * Ạ*<<<<<<<<<<<

      tác giả thứ *9*9* đến với banbexunau
      =============================

    Rất tiếc chúng tôi chưa có nhiều thông tin về VŨ HẠ, tác giả của LÊN CƠN GHEN. Nhưng nếu “văn là người” thì có lẽ bạn đọc cũng cảm nhận được đôi điều về tác giả.

    LÊN CƠN GHEN là tản văn hay truyện ngắn? Điều đó không quan trọng bằng chính nội dung tác phẩm. Nếu ghen tuông là hệ quả của tình yêu, nhất là ghen với người yêu cũ của nàng (“ghen ngược”), thì quả thực tình yêu anh dành cho người ấy thật đậm đà. Cảm giác cô đơn giữa bóng đêm và những bức tường cô quạnh chứng tỏ người ta cần có nhau đến da diết. Có lẽ trong chúng ta ai cũng đã trải qua cô đơn không ít lần trong đời nên đọc LÊN CƠN GHEN dường như thấy mình trong đó.

    VŨ HẠ có văn phong là lạ, đi vào những góc khuất tâm lý, tình cảm, cảm xúc mà nhân vật tự khám phá, đó là khuynh hướng mới trong sáng tác đương đại.

    Một lần nữa xin chào mừng và cảm ơn VŨ HẠ đến với banbexunau.

      Mời các bạn đọc và bình luận.

    banbexunau

  18. humichi nói:

    Có khi nào day dứt quá, dày vò quá, bức xúc quá.
    rồi…

    …lỡ…

    mà thôi.

    Thấy cái anh này thì bế tắc, Còn cái cô này thì hồn nhiên. Cuộc tình này thấy sao mong manh quá…

Gửi phản hồi cho Ớt bay Hủy trả lời